“Mẫn Quân vẫn còn là trẻ con, con bé không cố ý đâu.”

Từ những dòng bình luận, tôi đã ghép lại được kết cục của người đàn ông này.

Cùng lắm… tôi cũng chỉ là một nhân vật pháo hôi mà thôi.

Không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, nên tôi chọn cách tôn trọng lựa chọn của anh ta.

Ra khỏi bệnh viện, tôi không lên xe nhà họ Phương mà đi thẳng đến một chiếc taxi.

Phương Gia Văn chặn tôi lại:

“Em lại muốn gây chuyện gì nữa đây?”

Dòng bình luận trước mắt tôi lập tức nổ ra tranh cãi.

【Cuối cùng thì mẹ kế pháo hôi cũng sắp chết rồi, bị xe đâm nát xác, sướng quá!】

【Thực ra mẹ kế cũng đâu làm gì xấu, trước còn nấu cơm giặt đồ cho nữ chính mà, nữ chính làm vậy có hơi độc ác không?】

【Tâm hồn thánh mẫu thì đừng đọc văn học phản diện nữa! Nữ chính là phải có tất cả, chết vài pháo hôi thì sao?】

Tôi mỉm cười:

“Nếu tôi nói, Phương Mẫn Quân đã giở trò với chiếc xe đó… anh tin hay không tin?”

Phương Gia Văn sầm mặt:

“Em đủ rồi đấy. Em hơn gì mà phải so đo với một đứa trẻ?”

“Anh từng nghĩ em thật lòng đối tốt với Mẫn Quân, giờ xem ra…”

Tôi không muốn nghe thêm, đóng sầm cửa xe taxi lại.

Trên đường về, tôi cố ý bảo tài xế đi đường vòng.

Vừa mở cửa bước vào nhà, tôi đã thấy ba mẹ chồng đang vui vẻ nói chuyện với Phương Mẫn Quân về đứa bé.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt Phương Mẫn Quân hiện rõ vẻ hoảng hốt đến mức gần như lộ ra ngoài.

Giọng cô ta the thé:

“Sao bà… người ngồi trên xe đó là ai?!”

Trong phòng khách, trợ lý của Phương Gia Văn đang nghe điện thoại, sắc mặt đột nhiên trắng bệch:

“Không xong rồi!”

Phương Mẫn Quân quay ngoắt lại:

“Cái gì mà không xong?! Nói rõ ràng vào!”

Tay cầm điện thoại của trợ lý run lên từng chập.

Ba chồng tôi đập vỡ cái ly trong tay xuống đất:

“Nói!”

Trợ lý nuốt nước bọt, ấp úng:

“Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ bệnh viện… nói là Tổng giám đốc Phương gặp tai nạn giao thông trên đường.”

“Lái xe chết tại chỗ… Tổng giám đốc cũng toàn thân đầy máu, đang được đưa vào cấp cứu…”

“Cái gì?!”

Mẹ chồng tôi lập tức đứng bật dậy, giọng gào đến nứt họng:

“Anh vừa nói gì? Ai gặp tai nạn?!”

Trợ lý lí nhí:

“Tổng giám đốc Phương…”

Cả nhà họ Phương lập tức rối loạn.

Ba chồng lấy điện thoại ra, gọi cho người quen trong bệnh viện hỏi thăm tin tức.

Mẹ chồng đỏ mắt, chắp tay cầu khấn, miệng lầm rầm không ngừng.

Còn Phương Mẫn Quân thì như thể vừa bị một viên đạn bắn thẳng vào tim, ôm ngực đứng đờ người tại chỗ.

Tôi khẽ thở phào.

Nếu không phải vì có dòng bình luận tiết lộ trước, thì người gặp chuyện hôm nay — e rằng chính là tôi.

Ba chồng cúp máy, sắc mặt lập tức tái nhợt, tấm lưng từng vững chãi nay hơi khom xuống.

Giọng ông khàn hẳn đi:

“Gia Văn gặp chuyện rồi. Mau thu dọn, đến bệnh viện.”

Mẹ chồng bật ra một tiếng gào đau đớn, nước mắt rơi lã chã.

Phương Mẫn Quân dường như rốt cuộc cũng phản ứng lại, đột nhiên chỉ tay vào tôi:

“Bà đã làm gì?! Tại sao ba tôi lại gặp tai nạn?!”

“Rõ ràng ông ấy phải đi xe đến công ty, sao lại ngồi lên chiếc xe gặp nạn đó?!”

Tôi thật sự không hiểu nổi.

Trong mắt Phương Mẫn Quân, chẳng phải Phương Gia Văn cũng chỉ là bệ phóng tạm thời, một công cụ giúp cô ta leo lên vị trí cao hơn sao?

Ba cô ta tìm được người mới và sống vui vẻ — cô ta không chịu được nên phá hoại.

Có em bé mới, cô ta cũng dám ra tay.

Vậy thì bây giờ, khi Phương Gia Văn xảy ra chuyện, cô ta sốc cái gì?

Hay là vì mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát, nên cô ta thấy khó chịu?

Tôi nhíu mày:

“Mẫn Quân, con nói gì kỳ vậy?”

“Gọi là ‘chiếc xe gặp nạn’… chẳng lẽ con biết chiếc xe đó có vấn đề?”

“Tai nạn là ngoài ý muốn, giờ con quay sang chất vấn tôi — có hơi vô lý rồi đấy.”

Tôi quay sang ba mẹ chồng, mím môi:

“Ba, mẹ, chúng ta mau đến bệnh viện đi. Giờ còn chưa rõ tình hình ra sao.”

“con thật sự lo cho Gia Văn…”

“Được rồi, gọi tài xế đến, chúng ta đi ngay.”

Hai ông bà lo lắng cho con trai, cũng chẳng nói thêm với Phương Mẫn Quân câu nào, cầm theo giấy tờ rồi chuẩn bị rời đi.

Tôi lắc đầu:

“Chúng ta không đi xe nhà.”

“Lời Mẫn Quân nói cũng có lý, lỡ như đúng là xe có vấn đề thì sao?”

Phương Gia Văn gặp chuyện khiến hai ông bà hoảng loạn đến mức không kịp nghĩ ngợi, đành làm theo ý tôi, lên taxi.

Tôi mở cửa ghế phụ, quay lại nhìn Phương Mẫn Quân:

“con có đi không?”

Cô ta trừng mắt lườm tôi một cái, rồi chen lên ghế sau.

Đến bệnh viện, tình hình của Phương Gia Văn còn tệ hơn tôi nghĩ.

Xe mất thắng, đâm thẳng vào rào chắn trên cao tốc. Không hiểu vì sao, túi khí hoàn toàn không bung ra.