Phương Mẫn Quân nghi ngờ nhìn tôi từ đầu đến chân.
Tôi cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Bác sĩ nói thể chất tôi yếu, rất khó mang thai.”
“Mẫn Quân, có lẽ cả đời này, dì chỉ có một đứa con gái là con thôi.”
Sắc mặt Phương Mẫn Quân trầm xuống, cô ta hờ hững quăng con dao lên bàn.
“Ai là con bà? Đừng có nhận bậy!”
Cô ta quay người, đi thẳng về phía cửa, rõ ràng là không muốn ở chung không gian với tôi thêm giây nào nữa.
Miệng vẫn không quên sai khiến:
“Ngày mai tôi muốn mặc cái áo khoác mẹ tôi để lại, tối nay bà ủi sẵn cho tôi.”
“Cà vạt của ba tôi chọn cái sọc nhỏ, đừng lấy cái bà mua.”
Lại nữa rồi.
Một năm tôi gả vào nhà họ Phương, cô ta luôn dùng kiểu này để tuyên bố chủ quyền.
Không muốn so đo với một cô bé, tôi thường nhẫn nhịn.
Nhưng lần này, tôi lắc đầu từ chối:
“Hôm nay dì hơi mệt, để người giúp việc chuẩn bị cho con nhé.”
Cô ta lập tức dừng bước, quay đầu lại, lạnh giọng hỏi:
“Thật sao?”
Phương Gia Văn bất ngờ chen vào:
“Tĩnh Văn, em làm đi, người giúp việc vụng về lắm.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, từ ánh mắt ấy đọc được một tia thất vọng.
Là vì tôi không mang thai, hay vì tôi không tiếp tục bao dung con gái anh ta vô điều kiện?
Không muốn cãi nhau trước mặt Phương Mẫn Quân, tôi khẽ gật đầu:
“Em biết rồi.”
Phương Mẫn Quân cong khóe môi, đắc ý xoay người bước ra ngoài.
Cánh cửa lớn vừa khép lại, tôi lập tức bước nhanh đến bên cạnh Phương Gia Văn.
Tôi gọi anh:
“Anh à, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Lúc ấy, anh đang mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài mua đồ cùng Phương Mẫn Quân.
“Tĩnh Văn, Mẫn Quân không nên tạt nước vào em.”
“Nhưng em là người lớn, nên nhường nhịn nó một chút, đừng cứ giận dỗi mãi.”
Anh ta dường như cũng thấy có chút áy náy, đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi:
“Chuyện đứa bé, đừng buồn quá. Không có thì thôi.”
“Chúng ta cùng chăm lo cho Mẫn Quân, có một đứa con cũng đủ rồi.”
Tôi sững người.
Cái vẻ nhẹ nhõm không hề che giấu của anh ta như một tảng đá lớn đè thẳng lên tim tôi.
Rõ ràng lúc trước còn nói sau khi cưới sẽ sinh thêm một đứa.
Thế mà bây giờ, anh ta lại khiến tôi cảm thấy — con của chúng tôi, với anh ta mà nói, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Tôi chưa từ bỏ, vẫn cố gắng thuyết phục:
“Em muốn bàn với anh một chuyện… Em có thể cùng anh sang chi nhánh nước ngoài một thời gian được không?”
Chỉ cần một năm thôi, là đủ để tôi tránh xa Phương Mẫn Quân, sinh đứa bé ra an toàn.
Phương Gia Văn nghe vậy thì cười, như thể tôi vừa kể một chuyện cười.
“Anh sang đó là để mở rộng thị trường, không phải đi du lịch.”
“Em cứ ở nhà lo việc trong nhà đi. Em mà theo anh, vậy Mẫn Quân ai chăm?”
Tôi không nói gì, chỉ dán mắt nhìn chằm chằm vào dòng bình luận trên màn hình.
【Thở phào nhẹ nhõm, ông bố tồi này ít ra còn biết đứa quan trọng nhất là nữ chính của chúng tôi.】
【Chắc Mẫn Quân baby thấy qua camera rồi, chắc chắn vui lắm!】
【Chờ đến ngày nữ chính dùng xong tên bố cặn bã này rồi đá đi, thì cho nguyên cái xác cũng được.】
【Ủa mà tình tiết mẹ kế sao lại rẽ hướng rồi? Bao giờ nữ chính mới phát hiện bà ta mang thai vậy? Muốn xem cảnh nữ chính tự tay xử đẹp bà bạch liên đó quá!】
Những lời đó khiến tôi lạnh sống lưng.
Chỉ vì tôi là mẹ kế… nên đáng phải chết dưới tay Phương Mẫn Quân sao?
Tôi phải làm gì đây để bảo vệ được mình và đứa con trong bụng?
Ánh mắt tôi dừng lại trên người Phương Gia Văn.
Từng có lúc, tôi rung động vì vẻ ôn hòa nho nhã của anh ta, dù biết anh ta lớn hơn tôi nhiều tuổi, lại có một đứa con gái riêng.
Giờ đây, trên khuôn mặt ấy hiện lên sự thiếu kiên nhẫn:
“Mẫn Quân còn đang đứng ngoài chờ anh, anh đi trước đây.”
Rõ ràng hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi.
Bữa tối bị phá hỏng, giờ đến cả ngày kỷ niệm cũng tiêu tan.
Không hiểu sao, tôi buột miệng nói:
“Phương Gia Văn, hay là… chúng ta chia tay đi.”
Phương Gia Văn nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi lập tức thay đổi.
“Hà Tĩnh Văn, em giận dỗi như trẻ con vậy, có cần thiết không?”
“Đừng làm ầm lên nữa, câu đó anh xem như chưa nghe thấy.”
Anh ta chẳng buồn nói thêm câu nào, quay lưng bước đi.
Cánh cửa lớn khép lại, để mình tôi đứng trơ trọi trong căn nhà trống hoác.
Tôi không có nhiều thời gian để buồn.
Tôi bắt đầu rà soát khắp nhà, tìm mấy chiếc camera mà dân mạng nhắc đến trong bình luận.
Trong tán lá của chậu cây có một chiếc camera siêu nhỏ. Bên cạnh tivi có một cái khác. Thậm chí dưới bàn ăn còn có máy ghi âm.
Giây phút ấy, tôi mới thật sự nhận thức được mức độ nguy hiểm của Phương Mẫn Quân.
Tôi lập tức thuê một đội chuyên nghiệp đến, nhờ họ kiểm tra toàn bộ căn nhà.
Khi họ tìm thấy một chiếc camera giấu sau gương phòng tắm, ai nấy đều kinh ngạc:
“Nhà các cô đang quay phim gián điệp hả?”
Mặt tôi trắng bệch.
Nghĩ đến suốt một năm qua, ngay cả lúc tắm tôi cũng bị cô ta theo dõi, tôi suýt nữa nôn ra cơm tối hôm qua.

