Bị con gái riêng hắt một ly nước nóng vào mặt, tôi mới bàng hoàng nhận ra — hóa ra mình chỉ là một mẹ kế pháo hôi trong tiểu thuyết.
Con bé là nữ chính của truyện ác nữ văn, tin vào chủ nghĩa vị kỷ, đạp lên tất cả để thăng cấp.
Tôi là mẹ kế, đương nhiên chướng mắt nó.
Đứa con tôi đang mang trong bụng, lại càng là vật cản đường cô ta.
Vì thế, tôi trở thành một nhân vật pháo hôi nhỏ nhoi, chết dưới tay cô ta.
Tôi lau những giọt nước lăn trên mặt, nhìn chằm chằm vào dòng bình luận đang lướt nhanh trước mắt.
【Đã đời! Bà mẹ kế này giả tạo thấy ghê, ngoài miệng thì tỏ vẻ tốt với nữ chính, nhưng trong lòng thì đang tính đẻ thêm đứa nữa.】
【Ghét nhất cái thể loại bạch liên hoa thích đóng vai người tốt này, mong chờ cảnh nữ chính vả cho bà ta chết luôn!】
【Chuẩn bị nói mình mang thai rồi đấy, nữ chính của chúng tôi nhịn nổi không?】
Nhận ra tình hình, tôi hít mạnh một hơi, vội nhét tờ kết quả siêu âm vào túi.
Rồi tôi quay đầu, mỉm cười nhàn nhạt với người chồng cũng là pháo hôi như tôi.
“Anh à, ăn xong em có chuyện muốn bàn với anh.”
1
Cô con gái riêng Phương Mẫn Quân chống cằm, cười lạnh:
“Bà nói nhiều quá, làm tôi mất cả ngon.”
Cô ta bỏ tay xuống, vươn tay về phía bát canh.
Dường như lại định tạt canh nóng vào mặt tôi.
Dòng bình luận lại ào ào hiện ra.
【Bà mẹ kế này lắm mồm thật đấy, đây là ba ruột của nữ chính nhà chúng tôi, mà còn gọi ‘anh yêu’ ngay trước mặt con gái, thật ghê tởm.】
【Tạt tiếp đi! Cảm giác này đúng là phê thật!】
Tôi chớp mắt mấy cái, xác nhận mình không nhìn nhầm.
Tôi lập tức né sang một bên, tránh được bát canh nóng mà Phương Mẫn Quân hắt tới.
Canh gà văng tung tóe, cả bàn đầy món ngon bị nước canh và váng mỡ bám vào, không ai còn muốn ăn nữa.
Những món tôi đã tốn ba tiếng chuẩn bị, coi như đổ sông đổ bể.
Tôi cũng chẳng còn tâm trí để ý, vì vùng da trên mặt vừa bị tạt nước nóng đang đau âm ỉ.
Tôi quay người bước vào bếp, dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần, mới thấy đỡ hơn.
Mà chuyện chỉ vừa mới xảy ra — tôi chỉ gắp một miếng thịt bụng cá mềm mại, đã bị cô ta dội cả ly nước nóng lên đầu.
Cũng may không phải nước sôi, nếu không khuôn mặt này chắc không cứu nổi.
Phương Mẫn Quân đứng bên lạnh lùng nhìn tôi:
“Cần gì làm quá lên vậy? Nước cũng đâu có nóng, giả vờ giả vịt.”
Phương Gia Văn đặt đũa xuống, sắc mặt trầm hẳn.
“Mẫn Quân, con làm quá rồi đấy, nên biết chừng mực một chút.”
Dòng bình luận liền chuyển sang bàn về ông ta.
【Đúng là ông bố tồi, lấy vợ kế còn muốn sinh thêm con, để nữ chính của chúng tôi ở đâu?】
【Thôi thì vì khối tài sản đó, nữ chính cố nhịn ông ta thêm 5 phút nữa cũng được.】
Trong mắt tôi, Phương Gia Văn cũng được xem là một người cha tốt.
Mẹ ruột của Phương Mẫn Quân qua đời trong một tai nạn xe ngay sau khi sinh cô ta.
anh ta sống độc thân suốt 15 năm, rồi mới tái hôn với tôi.
Lý do anh ta chọn tôi, là vì tôi xuất thân từ một huyện nhỏ, không có chỗ dựa, không có thế lực, cũng không đủ bản lĩnh để gây khó dễ cho con gái anh ta.
Thế nhưng Phương Mẫn Quân hoàn toàn không nể mặt, bật cười khinh miệt:
“Chừng mực? Tôi không có cái đó, ông làm gì được tôi?”
“Đây là nhà của tôi, tôi cứ muốn đuổi hết những người tôi ghét ra ngoài, ông không thích thì dắt bà ta đi luôn!”
Bình luận lại nổ ra như bão:
【Chuẩn rồi! Chính là cái khí chất này, nữ chính của chúng tôi người cản giết người, thần cản giết thần, ai khiến cô ấy khó chịu, thì tiễn lên đường!】
Người cản giết người á?
Tôi siết chặt lòng bàn tay.
Cũng là người từng mất mẹ, ban đầu tôi thật lòng thương yêu Phương Mẫn Quân.
Cô ta không cho tôi ở phòng ngủ chính, tôi liền chuyển xuống phòng khách tầng một.
Không đồng ý để nhà họ Phương công khai thân phận tôi, tôi chấp nhận hủy hôn lễ.
Ngay cả khi mua trái cây, tôi cũng chọn loại cô ta thích.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần cô ta qua được giai đoạn tuổi mới lớn đầy nhạy cảm, chúng tôi có thể sống hòa thuận.
Nhưng giờ phút này, tôi nhận ra tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng tôi.
Không chỉ không dung nạp tôi, Phương Mẫn Quân còn không chấp nhận đứa bé trong bụng tôi.
Nghĩ đến đây, tôi lén lấy tờ kết quả kiểm tra thai trong túi ra, đặt dưới vòi nước.
Tôi mở vòi, xối đi từng dòng chữ cho đến khi tờ giấy nát vụn.
“Ê, bà diễn xong chưa vậy?”
Phương Mẫn Quân đứng dậy, chậm rãi bước về phía tôi.
“Đừng có giả vờ đáng thương nữa, tôi ghét nhất cái kiểu đó.”
“Còn nữa, nãy giờ bà từ bệnh viện về đúng không? Có thai rồi hả?”
Nghe vậy, Phương Gia Văn bất ngờ ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong đáy mắt anh ta thoáng qua một tia dao động, nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ, dõi theo Phương Mẫn Quân từng bước tiến đến gần tôi.
Phương Mẫn Quân vẻ mặt hờ hững, tiện tay nhấc lấy con dao làm bếp, ngón tay khẽ vuốt dọc lưỡi dao.
Cô ta mỉm cười với tôi:
“Tôi ngửi được mùi thuốc sát trùng trên người bà. Bác sĩ nói sao rồi?”
Dòng bình luận lại bắt đầu bùng nổ.
【Nữ chính lên đi! Đâm chết bà mẹ kế pháo hôi này và cái thứ chướng mắt trong bụng bà ta luôn!】
【Đầu óc thông minh, ra tay tàn nhẫn, đúng chuẩn nữ phản diện tôi yêu thích!】
Lưng tôi lạnh toát.
Bản năng người mẹ buộc tôi phải cố giữ bình tĩnh.
Tôi khẽ cau mày, nhẹ giọng thở dài:
“Không có thai.”

